Hai Cái Hạn Trong Đời Người: Tiểu Hạn và Đại Hạn
Trong đời người, ai cũng phải trải qua hai cái hạn:
- Tiểu hạn: Những lần bệnh tật, đau ốm.
- Đại hạn: Giây phút cuối cùng của cuộc đời, khi thân hoại mạng chung.
Ví dụ, nếu hôm nay ta bị bệnh, ta có thể nói:
“Bữa nay tôi tiểu hạn rồi.”
Nhưng nếu một người đi đến hơi thở cuối cùng, thì đó là đại hạn – không ai có thể tránh khỏi.
Bài Học Từ Gia Cát Lượng – Cố Kéo Dài Sinh Mệnh
Gia Cát Lượng, hay còn gọi là Khổng Minh, là một nhà quân sự lỗi lạc và cũng là người giỏi bối toán.
- Ông có thể tính được mạng số của mình.
- Khi biết đại hạn sắp đến, ông nghĩ ra một pháp kéo dài tuổi thọ:
Thắp một ngọn đèn lên, dặn mọi người phải canh thật kỹ, không để gió thổi tắt đèn.
Vì theo ông, khi ngọn đèn còn sáng, mạng sống vẫn còn, nếu đèn tắt, ông sẽ chết.
Vậy mà một cơn gió mạnh bất ngờ luồn vào cửa, ngọn đèn tắt, và ông qua đời ngay sau đó.
Trước lúc ra đi, ông chỉ có thể thốt lên:
“Đại hạn lai thời!” (Đại hạn đến rồi!)
Bài Học Về Vô Thường – Không Ai Tránh Được Đại Hạn
Câu chuyện của Gia Cát Lượng cho ta một bài học sâu sắc về vô thường:
- Dù có trí tuệ siêu việt, cũng không thể kéo dài sinh mệnh mãi mãi.
- Dù có bày mưu, cũng không thể chống lại quy luật tự nhiên.
- Tiểu hạn có thể vượt qua, nhưng đại hạn đến, không ai có thể tránh khỏi.
Ngọn đèn mà Gia Cát Lượng thắp lên cũng giống như sinh mạng của con người:
- Khi còn cháy sáng, ta còn sống.
- Nhưng chỉ cần một cơn gió vô thường, ngọn đèn sẽ tắt bất cứ lúc nào.
Kết Luận
- Tiểu hạn (bệnh tật) có thể vượt qua, nhưng đại hạn (cái chết) là điều không tránh được.
- Không ai có thể kéo dài mạng sống mãi mãi, ngay cả những người thông tuệ nhất.
- Hiểu được vô thường, ta nên trân quý từng phút giây còn sống, sống ý nghĩa hơn, làm nhiều việc thiện lành hơn.
Bởi vì ngọn đèn cuộc đời không biết lúc nào sẽ tắt, nên hãy sống sao cho mỗi ngày đều có ý nghĩa, để khi đại hạn đến, ta có thể ra đi thanh thản, không tiếc nuối.
Bài viết được biên soạn theo pháp thoại của thầy Thích Pháp Hoà