Viên Tịch – Sự Ra Đi Của Người Tu Hành
Khi một người xuất gia mất, ta không gọi là qua đời, từ trần hay quá vãng, mà dùng từ “viên tịch”.
- “Viên” có nghĩa là viên mãn, trọn vẹn.
- “Tịch” có nghĩa là tĩnh lặng, an nhiên.
Người xuất gia, sau một đời tu tập, khi ra đi không còn vướng mắc, không còn lưu luyến, mà đạt đến sự vắng lặng trọn vẹn.
Thiền Định – Nhân Của Sự Tịch Lạc
Một người ngồi thiền, tu tập chánh niệm chính là đang gieo nhân của sự tịch lạc.
- “Tịch lạc” là niềm vui của sự vắng lặng, an nhiên.
- Khi đã đạt được tịch lạc, con người có thể sống bình an trong mọi hoàn cảnh.
Người đạt đến tịch lạc có hai trạng thái:
- Ở một mình vẫn vui – Không cảm thấy cô đơn hay trống trải.
- Ở giữa đám đông vẫn không loạn – Hòa mình vào sự náo nhiệt nhưng tâm không dao động.
Ứng Dụng Tịch Lạc Trong Đời Sống
Một người đạt được sự an nhiên tĩnh lặng, dù sống ở đâu cũng thấy hạnh phúc.
- Không cần phải xa lánh thế gian để có bình an, mà có thể sống ngay giữa đời, giữa tiếng cười nói, giữa thị phi, nhưng vẫn giữ được sự tĩnh lặng bên trong.
- Không lệ thuộc vào hoàn cảnh để có hạnh phúc, vì niềm vui đến từ bên trong, không phải từ bên ngoài.
Ví dụ:
- Giữa đám đông, người ta cười, mình cũng cười, nhưng tâm mình vẫn có sự tĩnh lặng sâu thẳm.
- Khi một mình, không ai bên cạnh, mình vẫn cảm nhận được sự an vui, không thấy cô đơn hay buồn bã.
Lời Kết
- Người tu hành ra đi không phải là mất, mà là viên tịch – đạt đến sự tĩnh lặng trọn vẹn.
- Ngồi thiền, tu tập giúp con người đạt đến tịch lạc – niềm vui từ sự vắng lặng.
- Tịch lạc không phải là tránh xa cuộc đời, mà là biết cách sống an nhiên giữa mọi hoàn cảnh.
- Người đạt được tịch lạc thì dù ở đâu, với ai, hoàn cảnh nào, cũng có được sự bình an và hạnh phúc.
Tịch lạc không phải là rời xa thế gian, mà là sống giữa đời nhưng không bị đời chi phối.
Bài viết được biên soạn theo pháp thoại của thầy Thích Pháp Hoà